Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

Đã bao lần tôi viết cho em. Nhịp gõ bàn phím liên tục, đều đều lướt nhẹ nhàng theo dòng suy nghĩ. Nhưng sao mấy hôm nay tôi không thể làm thế? Những dòng chữ hiện ra luôn làm tôi cảm thấy vô nghĩa, và đã hàng chục lần tôi phải ấn delete... 
Trong đêm vắng, bỗng vẳng bên tai tôi giọng hát ngọt ngào của ca sĩ Thanh Tuyền: “... dù bụi thời gian có làm mờ đi kỷ miệm của hai chúng mình, tôi cũng không bao, tôi không bao giờ quên anh...”. Những giọt sầu ấy như chứa đựng tất cả tâm tư của tôi. Từng ca từ làm lòng tôi tan tác, hồn bơ vơ lạc lõng vào cỏi hư vô. Tôi mong sao, ít nhất em cũng một lần lắng nghe bài hát này trong đời và sẽ “Không bao giờ quên anh” dù tình mình dang dở.
Thời gian vùn vụt trôi. Bụi thời gian vùi chôn tất cả vào miền quá khứ, biến mọi thứ thành những kỷ niệm của đời người. Cuộc đời ngắn ngủi, kỷ niệm thì vô vàn. Rồi một ngày kia tình cờ lật lại trang ký ức thuở nào, có thể ta lại nghĩ vu vơ: “Nếu... thì...”
Nếu ngày ấy, tôi không tình cờ đưa ánh mắt trìu mến hướng về em; không ngẩn ngơ trước bàn tay thon nhỏ, xinh xắn; không hút hồn vào giọng nói thanh thoát, ngọt ngào; không hoa mắt trước vầng tráng thông minh, ngang ngạnh...
Nếu em đừng quan tâm đến tôi; đừng thông cảm, chia sẻ những nỗi khổ đau của cuộc đời tôi; đừng nhẹ dạ để tôi nâng niu bàn tay xinh đẹp; đừng để tôi hôn lên làn tóc thơm lừng; đừng để hơi ấm trong ta hòa quyện vào nhau, tim ta chung cùng nhịp đập...
Thì có lẽ, chúng ta vẫn là những người bạn, là hai anh em thỉnh thoảng cùng nhau ngồi uống cafe, vô tư hàn huyên chuyện trên trời dưới đất.
Thế nhưng...
Mãi mãi yêu em!, Thư tình, Bạn trẻ - Cuộc sống, thu tinh
Tôi hoàn toàn không trách cứ em, chỉ mong em hãy giữ gìn kỷ niệm của hai đứa mình... (Ảnh minh họa)
Dẫu cho tôi có quyền năng quay ngược thời gian, tôi cũng sẽ thực hiện lại những điều đôi ta đã trải qua trong quá khứ. Tôi cũng sẽ cùng em xuôi ngược trên lộ Vòng Cung - con đường tuyệt đẹp nằm ven sông chảy về quê ngoại Phong Điền. Sẽ âu yếm bàn tay ngọc ngà của em, để những ngón tay hai chúng mình đan xen vào nhau, để hơi ấm tay tôi sưởi ấm lòng em, để tay em nhè nhẹ xiết vào tay tôi như hứa hẹn cùng tôi vượt qua sóng gió cuộc đời. Tôi sẽ len lén hôn lên suối tóc, làn da mượt mà để ghi nhớ mãi hương thơm thân thể em...
Vì tim tôi đã in đậm những khoảnh khắc ấy. Đấy là những bức tranh, những vần thơ, những nốt nhạc đẹp nhất, hay nhất, lãng mạn nhất mà em và cuộc đời này đã ưu ái ban tặng cho tôi.
Đến hôm nay, cảm giác lo sợ một thứ gì đó rất quý giá của cuộc đời mình sẽ mất đi vĩnh viễn đã trở thành sự thật - tôi đã mất em! Đành chấp nhận thôi. Tôi hoàn toàn không trách cứ em, chỉ mong em hãy giữ gìn kỷ niệm của hai đứa mình.
Em còn nhớ, đã đôi lần tôi nói về một loài hoa đoản mạng. Khi nở, hoa dâng hiến hương sắc quyến rũ cho đời với những cánh hoa nõn nà, trinh bạch và thánh thiện. Hương thơm dìu dịu, đằm thắm và mộc mạc đồng quê... Ta cùng đặt tên cho kỷ niệm chúng mình là Hoa Quỳnh, em nhé!
Mãi mãi yêu em!